Devon Carrow là một học sinh như bao học sinh khác đang học tại trường Tiểu học Winchester, West Seneca. Cậu gặp gỡ và chào hỏi những người bạn cùng lớp tại lối vào tòa nhà của trường trước khi chuông báo buổi sáng. Cậu tham gia và thậm chí đứng đầu lớp ở vài môn học. Nhưng cậu làm tất cả từ chính ngôi nhà của mình, cách trường khoảng 8 cây số.
Devon, 7 tuổi, bị dị ứng nghiêm trọng đến mức không thể ngồi trong lớp học ở trường. Cậu bé bị dị ứng với mọi thứ: lạc, sữa, trứng, và nhiều loại đồ ăn khác. Thậm chí chỉ cần ngửi thấy mùi cũng đủ làm cậu có phản ứng. Vì vậy, cậu sử dụng một robot nhãn hiệu VGo để đi lại thay cho mình, để nói chuyện với giáo viên và các bạn cùng lớp, và để học giống như bất kỳ học sinh lớp hai nào khác – chỉ có điều là cậu không hề rời khỏi phòng ngủ của mình.
“Bạn ấy rất tốt”, Jason Green, 7 tuổi, bạn cùng lớp nói.
“Và cậu ấy rất thông minh,” Riley Boody, cũng 7 tuổi, nói thêm. “Mỗi khi giáo viên hỏi chúng em điều gì đó, Devon đều bật đèn sáng và trả lời. Và, cậu ấy cũng rất hài hước.”
Devon bắt đầu sử dụng VGo vào tháng 1/2013. Cậu là một trong những học sinh đầu tiên trên toàn nước Mỹ sử dụng công nghệ di động đặc biệt thường được các chủ doanh nghiệp sử dụng để theo dõi hàng tồn kho từ xa.
“Đối với những người bạn cùng lớp, nó không phải là một con robot. Nó chính là Devon” bà René Carrow, mẹ Devon, cho biết. “Thằng bé được yêu cầu làm mọi thứ mà những đứa trẻ khác làm trong lớp. Điều duy nhất khác biệt là Devon không có mặt trong lớp học. Không có ai đối xử đặc biệt hay khác lạ đối với Devon.”
Devon có bàn riêng trong lớp học, và cậu được yêu cầu phải có mặt và nghe giảng giống những đứa trẻ khác ở trong lớp. Một máy ảnh độ nét cao được gắn trên đầu VGo truyền tín hiệu không dây về máy tính của cậu ở bàn học ở nhà. Con robot có chiều cao bằng một học sinh tiểu học và có bánh xe để chuyển động để đưa Devon đi khắp nơi trong trường.